Thứ Tư, 17 tháng 12, 2014

Chuyện Con Cáo thèm ăn Bánh Bèo và cột mốc 8h sáng vào một ngày nắng đẹp hiếm hoi ở Hội An

Lời mở đầu:
[Tôi là một con cáo….
Và đó là một buổi sáng đã được lên kế hoạch.
Mở cửa… Nắng chói chang rọi vào người.
Tôi đóng cửa. Mở cửa ra lại lần nữa như để chắc chắn rằng mình đang không nằm mơ, rằng hôm nay là một ngày nắng đẹp ở Hội An. Cả tuần mưa dầm dề rồi còn gì. 
             Nắng thật! Tôi nhảy cẫng lên, hú hét, lao vào trong nói với ba đứa cùng phòng còn đang trùm chăn ngái ngủ “Mấy đứa! Nay trời nắng rồi nè!” thì con bạn có cơ thể tí hon lật chăn ra, buông một câu rủa rồi thở hắt ra một cái, lại trùm chăn tiếp. Chắc nó hậm hực vì cả tuần không ra ngoài vẽ được do mưa dầm, đến ngày đi chụp hình lấy tư liệu trong bảo tàng thì nắng đẹp thế. Thôi kệ chứ, có nắng là vui rồi. :):)  ]
            Theo kế hoạch mà giảng viên phụ trách môn lần đi thực tế ở Hội An đưa ra, thì sáng hôm đó, 8h sáng mọi sinh viên phải có mặt đầy đủ và lên xe đi Bảo tàng Chăm ở Đà Nẵng để lấy tư liệu làm bài hoa văn, họa tiết vốn cổ.
            Và sáng sớm hôm đó thì tôi lại thèm bánh bèo như điên… Bánh bèo ở đây người ta đúc sẳn trong từng chén, cho nhân và ram giòn lên trên, người ăn tự chan nước mắm lên tùy thích rồi ăn luôn trong chén. Mới ăn ngày đầu đặt chân lên đây, giờ lại thèm kinh khủng, tự đêm qua định bụng là sáng nay sẽ chạy đi tìm quán bánh bèo vì hôm trước thấy người ta đẩy xe, gánh gánh đi ngoài đường chứ không có hàng quán gì, mà đi tìm để gặp được gánh bánh bèo hay xe đẩy thì chỉ số may mắn, tôi đoán, là thấp lè tè.
            Sau khi làm xong vệ sinh cá nhân, chải chuốt (nghĩa là lấy tay cào cào cho mớ tóc vào nếp với nhau), phục trang đàng hoàng, balo đựng đủ sách, điện thoại để chụp hình, một số phụ kiện cần thiết là 7h30, giờ chỉ cần giải quyết một mục tiêu cuối cùng, là : Tìm ra quán bánh bèo, ăn xong và chạy về khách sạn đúng 8h.
            Đêm qua, anh lễ tân ở khách sạn đã chỉ đường cho tôi đi tìm cái nơi có bán bánh bèo, và chỉ khi đạp xe đươc một lúc rồi, chạy loạn xạ đường sá cả lên thì tôi biết là mình đã đi sai, lộn, lẫn  hoặc lạc rồi.
7h40, tôi tìm thấy một cái chợ mà không rõ là nó cách khách sạn của mình bao xa, tấp vào mua một chai nước, hỏi chủ quán và được chủ ấy chỉ đường tới tiệm bánh bèo gần nhất, chủ quán bảo rằng cứ đi thẳng hướng này (theo hướng chỉ tay của chú) là có một quán. Cảm ơn, nhận tiền thối xong tôi lại đạp xe như bay theo hướng dẫn.
            Đi thẳng, đi thẳng, đi thẳng…và  két!!!! Tôi thắng gấp, hơi lố một tí, nhưng quán bánh bèo đây rồi, chỉ là một quán kiểu gia đình nhỏ xíu, không bảng hiệu, chỉ có một lô chén tí hon và cái nồi nhân đang bốc khói với mùi hương quen quen giúp tôi nhận ra. Lật đật xuống xe, hỏi giá (giảng viên hướng dẫn bảo đi ăn cái gì cũng phải hỏi giá trước J), 5K bốn chén, 10k 8 chén, rẻ cực. Tôi chọn 10, rồi ngồi xuống ghế nhịp chân liên tục, ngó đồng hồ, 7h43, chờ người ta làm xong là 7h45, ăn trong vòng 5’, 7h50 sẽ đạp xe về nhà, đó là vì tôi đã mất 13’ để đi lòng vòng và đến được đây, trừ 3’ đi lòng vòng, 7’ về được khách sạn và 3’ trừ hao cho những chuyện đột xuất xảy ra, thì khoảng này là ổn (tôi có quên nói với mọi người rằng tôi là kiểu người ưa sắp xếp thời gian chi li như vậy chưa nhỉ? ^^).
           Đúng 7h45’, người ta bê cái mâm đầy những chén bánh bèo bốc mùi nhân nóng nghi ngút lên, (đã bảo là tôi rất thích canh giờ, và có kinh nghiệm canh rất đúng mà J) giờ mới tới phần gay cấn nè, 8 chén bánh bèo trong vòng 5’, cũng không tệ, chỉ cần không nóng như mấy món bún phở là tôi có thể ăn ào ào được, uhmm… nhớ tới lũ bạn cùng phòng, tôi gọi cô chủ quán làm một phần y chang để đem về, 5’ trong lúc tôi ăn đủ để cho cô làm một phần đem về rồi… :D :D. Tua qua khoảng 5’ tôi ngồi ăn nhé, lúc này cắm mặt ăn cho nhanh nên xí lắm ^^.
           Xong! Trả tiền và lấy phần bánh mang về, đúng 7h50, tôi phóc lên xe đạp, phóng về khách sạn, rẻ trái, rẻ phải, đi thẳng, hình như là đường này, rẻ vào, đúng rồi, đạp thục mạng. Về đến khách sạn, đúng 7h57’, thấy chưa, tuyệt đấy chứ hả? tôi đem cất xe đạp vào trong nhà xe, chạy ra và nhốn nháo cùng lũ bạn. Mục tiêu sáng nay hoàn thành một cách xuất sắc rồi đấy. I love my life.
           Buổi đi chụp hình sáng đó rất thú vị, chúng tôi được ăn bún cá ở Đà Nẵng sau khi lấy tư liệu xong,  thăm quan làng đá, và về khách sạn. Không hiểu sao buổi chiều hôm đó ra đường, đi đâu tôi cũng thấy xe bán bánh bèo và gánh bán bánh bèo, tại sao? Tại sao vậy???
           Lúc sáng  tôi và thầy hướng dẫn trò chuyện với nhau, bão đã tan rồi, những ngày sau chắc nắng sẽ rất đẹp và tụi sinh viên chúng em có thể ra ngoài vẽ phong cảnh được rồi, thật hào hứng.
        .
        .
        .
        MƯA lại lất phất, lãng mạn, BỐN, NĂM ngày sau đó và chúng tôi không ra ngoài vẽ được.
Tuyệt làm sao!!!




Thứ Hai, 8 tháng 12, 2014

Mùa mưa gió bão bùng…

Chuyến đi thực tế ở phố cổ Hội An, Quảng Nam của bầu đoàn thê tử sinh viên trường Mỹ Thuật chúng tôi kéo dài 15 ngày, mưa dầm dề gần hết một tuần. Nghĩa là một nửa thời gian thực tế, chúng tôi cuộn mình trong chăn ở khách sạn, hết đọc sách, xem phim, ngủ ngày, húp mì gói sột soạt lại ngồi ngó bầu trời xám xịt mà cảm thán rằng “Trời cứ mưa quài luôn á à ~~~”. Thời gian này ở cái vị trí giữa đòn gánh hai đầu đất nước, là mùa mưa bão, cơn bão này chưa kịp tan lại nghe radio, truyền hình hát hò bài ca tránh, phòng, đối đầu với chả đón cơn bão mới (nói chứ bão tới thì làm sao mà tránh với đối đầu). May mắn thay, Hội An chỉ bị ảnh hưởng nhẹ, nên đi ngoài đường mưa lất phất có thể không cần che ô hay mặc áo mưa, nhưng thỉnh thoảng bất chợt có thể bạn sẽ bị rơi vào tình huống mưa tạt vô mặt cái rào, ướt nhẹp, vừa tìm được chổ trú thì hết nước, mưa lại tiếp tục lất phất, bay bay lãng mạn mặc bạn chèm nhẹp run như cầy sấy, lếch thếch đáng thương. Đem giấy đi vẽ ngoài trời mấy bữa nay, có khi không cẩn thận lại đem về được mớ bánh tráng nhúng nước cũng nên. J
Về phần của tôi, chắc tại bàn chân có hai, ba cái mụt ruồi, nên không ở yên trong phòng được, cứ ngồi ôm sách một hồi là uể oải, mệt mỏi, phải xách ba lô, mang giày ra chạy xộc xộc ngoài đường mới thấy thoải mái, và cái thời tiết kể trên cũng “ủng hộ” tôi lắm lắm, đạp xe ngoài đường một tí mà lòng cứ nơm nớp, hồi hộp vì lo rằng mưa sẽ ào ào xuống đầu, vậy nên tôi đã đề phòng bằng cách vác theo một cái ô. Khoan thắc mắc, tôi thấy trẻ con ở đây vừa đạp xe vừa che ô rồi, thấy cũng ổn, gió cũng không lớn nên đạp xe tàn tàn cũng không mấy nguy hiểm đâu, mà lỡ có chuyện gì xảy ra, là biết liền hà (cái này có được gọi là vụng chèo khéo chống không nhỉ?). :3
Về phòng có một nỗi ám ảnh, là “thời tiết” trong phòng cũng không khá hơn bên ngoài là mấy, ở chung phòng tính luôn cả tôi có bốn mạng con nữ, nhưng có một đứa rất trai tính và da cũng rất trâu, chuyên bật máy lạnh chạy ở cái nhiệt độ mà người ta ưa thích khi còn ở Sài Gòn. Vậy nên hai bàn tay của tôi cứ tê cóng hết cả, gõ phím lạch cạch thế này cũng hơi líu quíu, nên tôi sẽ ngừng lại, mà đi húp mì gói đây ~~~…


Tôi đã quay trở lại đây! Sau khi đàn áp tinh thần cô nữ trai tính kia tắt máy lạnh, tôi hân hoan copy cái đoạn văn lê thê ảm đạm trên lên ô trạng thái của Facebook thông báo tình hình nơi này cho nhân dân rõ, thế nhưng với tình trạng đầy ống mà cái hình con khủng long nổi lên với dòng chữ “Unable to connect to the internet” nhờ vào sự nhiệt tình hứng wifi của gần 80 mạng con người ở đây, và 3G thì lê lết như thế có lẽ còn lâu lắm status này mới được treo… hoho

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014

Xung động

“Là cả nhân loại yếu đuối hay có mình mình như vậy…?”
Cảm giác trở về nhà một mình thật trống vắng… Dù Du đã có gần nửa năm một mình như thế này. Dù có nhiều việc để làm, nhưng lúc này Du lại mong có một người bên cạnh, đi ra đi vô không nói gì cũng được, mình làm việc mình, người ta làm việc người ta, chả ai đụng chạm đến ai, nhưng ít nhất cũng có tí “hơi người”.
Thực ra với nhiều người không hẳn vì họ quá khó tính, hay quá bê bối để người khác không chịu được, hoặc tính nết không ai ưa nổi nên mới ở một mình, mà là vì thích. Chỉ là vì thích vậy thôi. Cả ngày lăn lộn ngoài đường, tối về mong có một góc bình yên để tĩnh tâm, chiêm nghiệm thời gian cả ngày mình vừa trải qua. Du thầm nghĩ, ước gì có một người được sinh ra từ suy nghĩ của Du, không cần xác định giới tính, xinh xinh như Manga, im ỉm lạnh lùng, nhưng đôi khi có những hành động ấm áp như xoa đầu, ôm Du vào lòng mỗi khi Du thấy cô đơn, xuất hiện mỗi khi Du nghĩ đến.  
Người ta nói con người yếu đuối, nên cần có một nơi để yêu thương và để gửi gắm yêu thương, nên khi người khác không đáp ứng được mong muốn tình cảm của mình thì họ sẽ bị tổn thương. Nghĩ vậy, nên một đứa luôn mong muốn được trở nên mạnh mẽ như Du không bao giờ chấp nhận việc mình cũng là một con người yếu đuối như bao người khác, Du tìm tòi, học hỏi, tường tận thấu hiểu tình cảm, xúc cảm và xu hướng của con người để không bị vướng vào những thứ đó. Với Du chỉ có một thứ ý nghĩa, đó là tri thức.
Nhưng thực ra trước đây hoàn toàn không phải như vậy, trước đây Du là một con người rất tình cảm, Du có thể yêu thương mọi thứ, mọi người, cho dù đó là một con người bị xã hội chối bỏ. Du rất xem trọng tình cảm, Du đã nghĩ rằng tình cảm chính là thứ rất thiêng liêng, nó sẽ giúp cho con người mạnh mẽ hơn, ý chí hơn, và trên thế giới này không có gì đẹp bằng thứ tình cảm chân thành của con người. Thế nhưng sau khi phát hiện ra một điều là những con người tự nhận mình thuộc giới tinh hoa, lợi dụng tính hai mặt của tình cảm để khiến cho người ta yếu đuối, mưu lợi cho mình thì Du không còn sống quá tình cảm nữa, không có nghĩa là Du thấy ghét hoặc khó chịu, chỉ là không yêu thương nhiều, giữ cho mình một thái độ trung lập nhất có thể. Vậy nên Du chuyển ra ở một mình, luyện tập sự chịu đựng khi không có ai bên cạnh, tự làm bạn với bản thân. Nhiều lần Du đã tự ôm lấy mình, vỗ về, an ủi, nói những lời tích cực. Điều đó không phải là không có tác dụng, thực sự là tác dụng rất tốt nhưng đôi khi bất chợt nhìn thấy một mình trong căn phòng, Du cũng cảm thấy có chút cô đơn.

Có phải vì trong thâm tâm luôn ao ước tự do, sợ hãi việc bị lợi dụng, mà Du đã quyết định từ bỏ quyền được chia sẻ, được yêu thương như một người bình thường không? Có phải cái gì cũng phải trả giá không? Tự do nghĩa là sẽ thiếu thốn tình cảm, hay mạnh mẽ, nghĩa là chấp nhận cô đơn đây?

Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014

Đêm


           Bây giờ là 00:36, tôi vẫn chưa muốn đi ngủ, vì có rất nhiều thứ trong đầu cần phải giải quyết. Có rất nhiều thứ cần phải hoàn thành, cần phải làm mà tôi không muốn để sang ngày mai (dù bây giờ cũng sắp là ngày mai mất rồi). Tôi chỉ có một cảm giác rằng bây giờ mọi thứ có thể nằm trong tầm kiểm soát cuả tôi, trong tầm kiểm soát về thời gian, đối với tôi thực sự rất quý giá. Tôi biết, không thể làm hết tất cả mọi thứ trong vòng một đêm, nhưng cố gắng để làm được nhiều điều trong một đêm có thể là quá trình tốt đẹp để mang lại kết quả tốt, ít nhất là cho những mong muốn của riêng bản thân tôi.
Tôi có ước mơ không? Có!
Tôi có tham vọng không? có!
Tôi có yêu thương không? Có!
Tôi có hy vọng không? Có! Rất nhiều
          Tôi thực sự cảm nhận được một số điều về bản thân mình là tôi có những mơ ước rõ ràng, nhỏ bé có, lớn lao có. Tôi có những tham vọng thật người, lo lắng có, suy tư có. Tôi rất dễ để cảm thấy yêu thương một điều gì đó, một ai đó, một con vật nào đó, chỉ 10 giây sau khi bắt gặp. Và tôi hy vọng rất nhiều, hy vọng về những điều tốt đẹp, hy vọng về tương lai tươi sáng. Tôi biết mình thật ngốc! Mỗi ngày trôi qua, tôi đều thấy những sự việc xảy ra quanh mình đau lòng thế nào, đáng sợ thế nào, sự thật quá đỗi khắc nghiệt. Thế nhưng đâu đó tôi biết, có le lói những tia hy vọng, chút yêu thương len lỏi qua những con hẻm, những tán cây, và qua những trái tim của con người. Nên tôi vẫn sẽ hy vọng, vẫn sẽ yêu thương vô điều kiện. Vì tôi biết rằng quanh tôi, vẫn có những người bạn đồng hành cùng tư tưởng. Chúng tôi không ở cạnh nhau, không nắm tay nhau, không nhìn thấy nhau mỗi ngày. Nhưng tôi nhận biết và ý thức được sự tồn tại của những con người này, và tôi biết đến một lúc nào đó, Luật Hấp Dẫn sẽ mang chúng tôi lại với nhau, vì thế nên tôi sẽ tiếp tục sống và hy vọng về nó, không ngừng suy nghĩ về nó, không ngừng hành động để tạo nên một liên kết vững mạnh. 
          Chỉ mong đêm tối có thể dài hơn một chút, để những người lao động vất vả có những giấc ngủ ngon và sâu hơn để chuẩn bị cho sớm mai một ngày đầy nắng ấm, và dẫu có mưa thì sẽ là những cơn mưa làm dịu đi cái oi bức của nắng trưa. Mong đêm tối dài hơn một chút, để lo lắng phiền muộn của mẹ kịp nguôi ngoai, cho tâm khảm của mẹ kịp buông bỏ chút lo toan mà đi vào giấc ngủ. Cho ba tạm quên đi chút đau đớn của bệnh tật, mà nghỉ ngơi sau một ngày dài với bao vướng bận. Và mong đêm tối có thể dài hơn, để tôi có thể kịp học được nhiều hơn, làm được nhiều hơn, được suy nghĩ nhiều hơn… 
Cầu mong bình yên cho những trái tim… Để tôi đứng vững và đối mặt