Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2015

Chủ Nhật kể chiện đi Học.


Bạn Hồ Ly năm nay hăm mốt tuổi, học đại học được ba năm, có bảo lưu một năm. Tự thấy mình hông có được giỏi giang, hiểu biết nên có lần ra ngoài tầm sư học đạo theo một vị thầy-biết-đủ-thứ kia cho mở mang thêm đầu óc, cũng được đâu hơn một năm rồi.
Nói là biết-đủ-thứ tại hỏi gì ổng cũng trả lời được, hỏi từ Đông sang Tây, tự cổ chí Kim kiểu gì ổng cũng trả lời được, thậm chí mấy thứ không có trên Google ổng cũng kể ro ro y như ổng là người trải qua rồi dzậy á. Mà tại ổng có cái logic của ổng, mình hèn mọn, trí óc kém cỏi nên hông biết liệu có thiệt vậy hông, nên tạm tin ổng. Mà phải nói đến cái độ kém cỏi là những chuyện phi logic nhất ổng nói ra cũng bị cái thần thái của ổng làm cho tin được - trước ngu lắm, giờ đỡ ời... Dzị nên mới tò tò theo ổng làm học trò.
Mà bị cái, có những thứ ổng nói thiệt như đùa, nói đùa như thiệt, nên không biết lúc nào ổng thiệt, lúc nào ổng đùa, cũng hông dám tự cho mình hiểu biết nên ko có dám khẳng định hẳn, chỉ có mấy thứ là ổng nói cái gì liên quan đến cái thứ mình đang học, đang hỏi thì tin, còn mấy lúc bình thường nói chuyện chơi chơi thì ổng nói cái gì mình cũng coi như gió thoảng mây bay, không tin càng tốt, mình chưa trải qua thì không có tin. Thiệt ra trước đây ổng có nói là mình là đứa hiểu được mấy cái thứ ổng nói, nhưng mà càng về sau mình càng nghi ngờ, không biết là nghi ngờ ổng hay nghi ngờ mình. Thầy mình chỉ nói thiệt, có gì nói đó, thậm chí mấy cái chiện tế nhị tưởng hông nói được mà ổng cũng nói ra được, nói thiệt, trăm phần trăm, tại mình biết, mình chứng kiến. Ờm, nên kể ra nói không tin hay tin bản thân mình cũng khổ tâm lắm.
Mấy lúc, hỏi chuyện, mình có hỏi tại sao, rồi phân bua, tranh luận, bị ổng chửi, ổng gọt cho sát cốt, ức tứa nước mắt. Ổng nói là ổng dạy thì nghe, cãi cãi ổng ghét ổng không chỉ cho, rồi ôm ngu luôn. Mình chỉ hận là mình không có cãi, bản chất là hay bới lông tìm vết nên chỉ muốn làm sáng tỏ tường tận nguyên nhân kết quả, không có biết cái lý lẽ của ổng ở đâu mà nói mình cãi nên thôi, im. Ngồi nghe thầy dạy là cấm có cãi, chuyện mình làm, về tự tìm hiểu tự làm lấy, nên chuyện thì tốt, đem khoe ổng, không nên chuyện thì ém luôn, kể ra ổng lại chì chiết, sỉ cho không biết đào lỗ ở đâu mà chôn cái mặt xuống.
Nhưng mà có thưởng có phạt, mặc dù ổng nói là ổng không có thưởng, và những thứ mà mình được đối đãi tốt kia thì ổng cũng đối đãi tốt với bao người. Được ổng dạy không thu phí, cho chung dzô cái góc lánh đời kia của ổng cũng là một điều đáng quý. Nhờ ổng mà mình học thêm được rất nhiều thứ dù học đại học rồi chưa chắc hiểu được. Về cơ bản là rất biết ơn những gì ổng đã chỉ dạy cho mình, và mình cũng rất tôn trọng và kính nể. Dù thân thiết tới mức nhiều khi muốn treo cổ ổng nhưng cũng nghĩ lại, thầy là thầy, "nhất tự vi sư, bán tự vi sư" nên không có dám khinh khi. Trước đây thì có thần thánh ổng lắm, nhưng giờ thì rút ra một điều là ổng sống từng đó năm, kinh nghiệm và hiểu biết cũng được tích lũy từ đó, bạn ba mươi mấy tuổi và bạn tò mò, chịu làm chịu học chịu động não suy nghĩ thì cũng giống. Cái việc mà ổng nói là ổng có tố chất hơn người kia thì mình cũng tạm tin, tại đâu có không không giữa đời mấy chục ngàn con người ba mươi mấy tuổi mình không theo học, mà lại theo ổng.

Vậy đó.Tản mạn chiện học hành tới đây, để mấy bạn yên thân chơi dzui tận hưởng ngày Chủ nhật, mai lại đi học đi làm. Mai tui lại tầm sư học đạo.

Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2015

Trải nghiệm IELTS


Nếu ai quan tâm đến những chứng chỉ về tiếng Anh có lẽ sẽ biết hoặc ít nhất cũng có nghe sơ qua về loại hình kiểm tra khả năng sử dụng ngôn ngữ Anh của kì thi này. Còn những ai có hứng thú với bài viết này của tớ nhưng chưa nắm được khái niệm IELTs là gì thì phiền các bạn tra Google nhé, bác í sẽ giải thích cặn kẽ cho các bạn.
Vào chủ đề chính thôi!!!! Mình sẽ kể về trải nghiệm về việc ôn thi và thi IELTS của riêng mình.
Mình đăng kí thi IELTS trước hai tháng của ngày thi, hình thức ôn thi : tự học.
Thật ra tự ôn IELTS trong hai tháng rồi đi thi thì theo đánh giá của bản thân mình là khá “liều”, vì ngày đăng kí thi mình vẫn chưa nắm rõ được khái niệm của IELTS là gì, chỉ biết nó là một cái chứng chỉ sử dụng tiếng Anh có thể dùng để xin học bổng đi nước ngoài học (và mãi đến sau này gần thi mới phát hiện ra cái loại hình thi của mình là Tổng quát để định cư hay đi thực tập chứ hổng phải loại Học thuật để xin học bổng nữa). Vậy á!
Mình lên mạng tìm đọc những bài viết chia sẻ kinh nghiệm tự ôn  thi IELTS,  thấy khá là oải tại chương trình tự soạn của mấy bạn đó kinh quá. Biết bao nhiêu là tựa sách mà mình chưa hề nghe tên bao giờ. Lịch học kín mít và phải nói là rất ngưỡng mộ vì mấy bạn có thể làm được những chuyện như dzị.
Thật khó khăn vào lúc đầu, trong lúc tìm kiếm thông tin trên mạng thì lượng kiến thức cần có để thi IELTS với số điểm mình mong muốn trong khoảng thời gian 2 tháng có vẻ như là… bất khả thi. Mỗi phần Nghe, Nói, Đọc, Viết thì bản thân tụi nó để làm quen thôi cũng lắm chủ đề để bỏ thời gian ra rồi chứ đừng nói đến là việc chuyên sâu vào. Mình hoảng. Nhưng bản tính của mình là “Chỉ có làm hoặc không làm chứ không nói đến chuyện khó”  nên mình dẹp bỏ hết mấy thứ hoang mang hay lo lắng ấy đi. Bắt tay và bắt đầu vào thực hiện thôi.
Mình lên google và bắt đầu với những từ khóa như “tự ôn thi IELTS” (vì mình biết dân Việt Nam mình thi Ielts nhiều lắm, tìm tiếng Việt không lo thiếu tài liệu), tuy nhiên những từ khóa bằng tiếng Anh cũng không thể bỏ qua vì kinh nghiệm khác nhau từ những đất nước khác biết đâu cũng có ích. Trời xanh không phụ người ngu. Mình tìm thấy đường dẫn đến trang tài liệu ôn thi của British Council, file PDF, chỉ thấy hướng dẫn cho writing và speaking, thôi kệ có còn hơn không. Thế là tải về. Vừa mở file IELTS writing lesson plan 1 lên, xem được phần giới thiệu tràn ngập từ vựng mới và thoáng thấy cái biểu đồ lạ quắc  là mình lật đật đóng file ngay. Giữ cho nhịp tim ổn định trở lại mới dám mở ra xem lần nữa.  Mấy suy nghĩ yếu ớt của mình lúc đó là : tại sao lại có mấy cái biểu đồ địa lí ở đây? Kiểm tra tiếng anh chứ có phải kiểm tra kiến thức địa lí đâu? Biểu đồ tròn, biểu đồ cột, biểu đồ đường, rồi bảng biểu với các số liệu và phần tử lạ lẫm. Càng đọc đến những dòng sau (quên nói tài liệu được viết tất cả bằng tiếng Anh nha), thì càng khủng hoảng hơn với những lời dặn dò như bạn phải để dành nhiều thời gian hơn cho Task 2, hay viết một đoạn mô tả ngắn về mộ cái bảng biểu nào đó nên phải học cách đọc hiểu nó và xem cách biểu đạt những con số trong nhiều cách khác nhau. Mẹ ơi! Con học ngôn ngữ chứ có phải học phân tích dữ liệu đâu?
Những ngày dài sau đó, mình ép bản thân phải đọc tài liệu và thực hành những bài tập trong các bài học đó một cách khổ sở vì không biết nó cuối cùng sẽ dẫn đến đâu và khi nào sẽ kết thúc, những bài học sau đã nhắc đến Nhiệm vụ 2 của bài viết, kiểu như là một bài văn nghị luận xã hội, khác cái là bạn phải viết hoàn toàn bằng tiếng anh và vào thời điểm đó mình chỉ biết là chủ đề về bài viết này rất đa dạng và muốn viết tốt, viết hay thì từ kho từ vựng của mình ít nhất phải một nữa chuyên sâu vào các chủ đề về xã hội cũng như kinh tế, chính trị, giáo dục, khoa học, lịch sử v.v…   Một lần nữa thấy bấn loạn. Tâm trạng này kéo theo sự lùng sục tìm kiếm thông tin về IELTS nhiều hơn và may mắn thay mình tìm thấy được một trang dạy tiếng Anh miễn phí tên là engvid.com( với tất cả các cấp bậc được dạy từ vỡ lòng đến nâng cao) sau khi theo dõi một vài clip hướng dẫn cách thức để làm bài thi viết IELTS trên Youtube và một trang web hướng dẫn học thi IELTs với những chiến lược để thi toàn bộ các kỹ năng một cách hiệu quả tên là ieltsbuddy.com . Rất tiếc là mãi sau một tháng vừa học vừa tìm kiếm thì hai địa chỉ hữu ích này mới được mình tìm ra và áp dụng. Tuy nhiên trễ còn hơn không và ít nhất là mình đã tìm được hướng đi đúng đắn.
Nói  đúng đắn là vì một thời gian ngắn học ở engvid.com , các giáo viên đã giúp mình ngộ ra một điều là kỳ thi Ielts thực sự chỉ là một bài kiểm tra về trình độ thành thạo ngôn ngữ tiếng Anh của bạn ở mức nào, nó hoàn toàn không hề muốn kiểm tra sự thông minh của bạn hay độ nhạy về kiến thức xã hội gì cả. Hoàn toàn là một bài kiểm tra về ngôn ngữ. Người ta đo khả năng thấu hiểu ngôn ngữ của bạn qua hai phần thi Nghe và Đọc, lượng thông tin bạn nắm bắt được qua từ ngữ là bao nhiêu. Đo khả năng sử dụng ngôn ngữ một cách chủ động qua hai phần thi còn lại là Nói và Viết. Từ kết quả của 4 phần thi kỹ năng đó sẽ đánh giá được bạn thành thạo ngôn ngữ Anh ở mức độ nào (theo IELTS thì tối đa là thang 9 điểm). Về trang web ieltsbuddy.com thì giúp mình hiểu ra một điều là mình không nhất thiết phải hiểu hết tất cả những gì nằm trong đề thi, nó không phải là ngôn ngữ của mình và mình không bắt buộc phải nắm hết mọi từ ngữ của ngôn ngữ này, mà là chiến lược để làm bài thi một cách hiệu quả, cách để làm bài một cách thông minh mà không tốn quá nhiều thời gian trong lúc thi và cung cấp rất nhiều tài liệu, bài tập có liên quan đến từng dạng đề v.v… Cả hai trang này đều có những lời khuyên mà theo mình là rất đúng đắn và hữu ích, chính là nếu muốn thi tốt Ielts, bạn không  nên lúc nào cũng chỉ học những thứ liên quan đến Ielts, cụ thể là không nên lúc nào cũng chỉ làm những dạng bài tập truyền thống của những kỳ thi trước. Đa dạng một cách có tổ chức có thể được xem là tốt.
*** vào những ngày gần thi, trên mạng xã hội FB có nổ ra  loạt chia sẻ về một video nói về đề thi ielts mà đại ý chính của video đó là cho rằng đề thi viết nghị luận rất khó thậm chí người bản địa nghe xong còn không thể nhớ hết cái đề hoặc họ còn không thể trả lời câu hỏi đừng nói đến là những thí sinh có tiếng mẹ đẻ không phải là tiếng Anh. Nội dung video
Có thể là những người làm clip này có thể đã hiểu sai ý của bài thi. Vì thứ nhất, IELTS là một bài kiểm tra ngôn ngữ. Bạn chỉ cần viết bài văn nghị luận với đầy đủ mở bài đi thẳng vào vấn đề, thân bài khoản ba bốn đoạn văn ngắn  và kết bài kết luận lại những gì bạn nói bằng sự phong phú của từ vựng, cách sử dụng từ ngữ liên kết câu, từ đồng nghĩa, trái nghĩa, cum từ thay đổi linh hoạt và chuẩn xác là đã đáp ứng được yêu cầu. Xa hơn một tí, video đó không cho biết những người được phỏng vấn làm gì, họ có thể là những sinh viên lười biếng nhưng cũng có thể là những người được giáo dục tốt hoặc là những người không quan tâm đến những vấn đề về chính trị xã hội hay kinh tế v.v… nhưng những người mong muốn được kiểm tra ielts (nếu không bị bắt buộc) thì hầu như họ là những người có một trình độ và kiến thức nhất định để trả lời được những câu hỏi bị xem  là quá khó khăn kia một cách đơn giản. Đơn giản ở đây nghĩa là các ý kiến của bạn không cần phải thật chính xác, cao siêu như những nhà nghiên cứu chuyên môn. Các kiến thức về địa lí, lịch sử hay giáo dục công dân cấp hai hoặc đầu cấp 3 hay những điều được các phương tiện truyền thông ra rả mỗi ngày ít nhất cũng đủ để các thí sinh viết được ba ý đơn giản trong một bài văn phân tích. Cái họ cần bạn thể hiện là ngôn ngữ, ngôn ngữ và ngôn ngữ.
         Mình chỉ sẳn tiện nói về clip này vì nó có liên quan và mình cũng muốn để những ai sắp thi ielts không bị hiểu lầm mà nhụt chí thôi. Không đả kích nhé. Những người làm clip cũng có công đưa ra những điều này rồi.
Quay trở lại với kỳ thi của mình. Tuần cuối cùng trước ngày thi là khoảng thời gian vi diệu nhất. Mình càng học càng thấy có nhiều thứ để học, càng học càng thấy có nhiều điều cần phải biết. 3 ngày trước khi thi mình nhận ra một điều rằng : để thành thạo một thứ ngôn ngữ ở một mức độ nhất định, cách thuận theo lẽ tự nhiên nhất chính là quá trình. Càng luyện tập bạn càng thành thạo (Practice makes perfect), những điều phức tạp muốn được thực hiện cần phải trải qua một quá trình ( Rome wasn’t built in a day). Ngày hôm đó mình đã chuẩn bị tài liệu đề thi và giấy làm bài để ngày hôm sau thử làm một bài kiểm tra như thật. Dzị mà lết xác qua được phòng studio của thầy mượn máy in, in được bản reading thì máy hết mực. Lủi thủi đi về định sáng mai đi in sớm thì sáng sớm phát hiện để quên laptop bên studio (chỉ mang về mỗi cái dây cắm sạc). rất may là mình còn nghĩ được đến việc mượn máy của nhà in tải tài liệu về lần nữa vì mình nhớ rõ địa chỉ web tải đề. Hôm đó mình mang tài liệu ra thư viện Lãnh sự quán Mỹ tại tầng 8 của tòa nhà Diamond để làm bài cho yên tĩnh (mình nghĩ nó sẽ tương tự như không khí của buổi thi ). Khi đọc đề mình phát hiện ra những nội dung của đề reading bị loạn, số thứ tự không đúng từ 1-40 và đáp án rải rác rất mất tập trung. Nên mình quyết định lên máy tính của thư viện tìm đề mẫu làm trực tiếp trên đó. Kết quả là sau 2 tiếng liên tục nhìn màn hình để làm thử bài nghe và đọc, mắt mình mỏi nhừ và đầu thì nhức kinh khủng đến nỗi không thể làm gì với phần writing. À! Phần writing thì mình phát hiện ra mình thi tổng quát nên mấy cái biểu đồ mình luyện trước đó vứt hết cả, phần một của bài thi viết tổng quá là được yêu cầu viết một lá thư. Một lá thư! Okay.  Mình vứt hết. bay về nhà ăn ngủ. Nghỉ ngơi và tối đi chơi cho thoải mái, lại còn thức đến hơn 11h. Mọi thứ về tinh thần đều đã được chuẩn bị, sáng hôm sau mình dậy sớm tập thể dục, mua đồ ăn sáng chạy vào quán cà phê kêu một li cà phê sữa ít sữa để bơm cafein cho não theo lời khuyên của một người bạn đã từng đi thi. Sau đó ung dung phóng đến khách sạn Park Hyat – nơi diễn ra kì thi của mình.
Nói một cách vui tươi thì hôm thi mình có cảm giác phấn chấn đến nỗi cảm thấy xung quanh mình phát sáng mặc dù cá rằng đứa ngu nhất trong phòng thi khoảng hai trăm mấy người đó; là mình chứ không ai khác. 
Ngày thi đã qua được mình thực hiện một cách tự tin nhất. phải nói là tâm lí rất thoải mái mặc dù mình biết kết quả sẽ không cao. Nhưng dù sao đó cũng là một trải nghiệm tuyệt vời và dạy cho mình biết nhiều thứ sau hai tháng ông luyện tập trung cho một thứ gì đó quan trọng. Mình tự hào về bản thân mình.
--- THE END ---





Thứ Ba, 22 tháng 9, 2015

Valentine là gì? Có ăn được không?

Bây giờ… không lẽ em quay lưng bỏ chạy, chạy khỏi tình cảnh như đang đông cứng lại giữa hai ta sao?
Chỉ là những lời nói trao đổi đơn thuần thôi mà. Sao em lại có thể thấy lạc lõng đến thế cơ chứ. Ra đó là câu trả lời của anh. Là tình cảm của anh anh dành cho em sao?
Chỉ là vì em quan tâm đến anh nên anh mới quan tâm em nhiều hơn sao? Là quy luật cho và nhận sao? Là vì e cho đi nhiều nên mới xứng đáng nhận lại nhiêu như vậy sao? Chỉ thế thôi! Phải không?
Từng ấy câu hỏi cứ nhảy nhót trong đầu em, choáng lấy hết sự hăng hái mà trước đây chỉ vài phút em đang nắm giữ.
“Ra là vậy…”
“ Ừ! Đối với ai anh  cũng vậy, nhưng nếu nói là anh tốt với em hơn một chút xiu thì chắc có. Vì em quan tâm anh nhiều mà.”
Hoang tưởng. Đúng là hoang tưởng rồi. em lấy cớ  gì để nghĩ anh có thể đối xử với em đặc biệt hơn những người khác chứ. Chưa bao giờ em cảm thấy ghét nhìn anh cười như lúc này, nụ cười vô tư luôn mang lại cảm giác phấn chấn cho em bây giờ lại lại đang đè nặng, bóp nghẹt trái tim đang thổn thức và nghẹn ngào bên cạnh anh nhưng lại giả vờ như đang rất ổn.Phải. Ổn đến nỗi không thể ổn hơn được nữa.
Ngoài miệng thì bảo là không có gì. Nhưng rõ ràng là có gì đó không ổn xảy ra trong người. giống như có con mèo đang nằm giãy nghịch trong bụng. rồi thì mắt lại cay cay, sống mũi cũng cay cay. Và rồi màu sắc xung quanh đều chuyên sang tông màu vàng nâu cuối thu, tự thấy mình bơ vơ trong khoảng trời ảm đạm đó. một mình lặng lẽ, bước trên đám lá khô queo quắt, se vai giữa con gió thì thào lướt ngang qua.
-      Em không buồn chứ?
Giật mình, “Dạ, không đâu! Em đâu dễ buồn thế” rồi ngập ngừng “Em chỉ hỏi cho biết thôi” và cuối cùng cũng nặn ra được một nụ cười gượng gạo như sinh viên ngành diễn mới thi vào trường. Thôi chết rồi, anh cũng rõ ràng là đang thấy chuyện gì đang xảy ra trên mặt minh rồi… Hít một hơi thật sâu rồi lại cố gắng cười thật tươi. “mình về thôi anh! Trời cũng sắp tối rồi!” (còn bình thường thì cứ đòi đi chơi đến tối mịt ,anh lôi đầu về cũng không chịu về là sao, là sao hử??? Hử??)
Anh bất chợt khựng lại khi thấy nụ cười bị vẽ lên mặt của em, còn đôi mắt thì thâm trầm ca khúc ai oán Karakuri Prierrot phiên bản Piano thảm chết người mà em thường nghe để tự kỷ. (vâng, là em tự tưởng tượng ra, còn anh thì không thể nào biết được bài đó đâu)Anh lại cười, và.. thở hắt ra. Điệu bộ ấy là sao chứ, kẻ vừa hoang tưởng về một thứ tình cảm không thuộc về mình là em đây, là đứa đáng phải gào lên khóc lóc giảy giụa cho trôi tuột đi hết nghẹn ngào chứ. Tại sao anh lại dùng cái thở dài đó để trả lời cho ánh mắt muốn bỏ trốn của em. Có gì đồng cảm trong khi anh là người vừa dội cho em một gáo nước lạnh, giờ lại muốn mang khăn đến lau khô và sưởi ấm cho em sao. Bỏ đi. Bỏ đi.
Trong đầu thì oang oang lên, ầm ỹ lên thế đấy. nhưng bên ngoài thì cứ im lặng và điềm đạm.Còn sao nữa. đường về nhà em còn xa. Em đâu muốn bỏ chạy như mấy nữ chính trong những bộ phim thần tượng,  không thèm quan tâm đến sự níu kéo của nam chính rồi một mình thất thểu về nhà  trong dáng vẻ cộp mác là thất tình chứ. Dĩ nhiên em là đứa biết suy nghĩ…hoặc là đứa không biết hổ thẹn với tình cảm của bản thân (mà… cái vế sau có vẻ đúng).
-----
9:46 PM, tại phòng của một đứa đang chạy trốn ánh sáng và gió của bóng đèn và quạt máy.

Tiếng chuông điện thoại, không cần nhìn màn hình tôi cũng biết là ai, vì nhạc chuông này đã được cài riêng cho một người, ló đầu ra khỏi cái mền mỏng đầy hình mèo Chii trong phim hoạt hình Nhật, ngó qua cái màn hình đang nhấp nháy sáng và lắng nghe tiếng nhạc chuông, mấy giai điệu đậm chất auto tune ồn ào của bản Electric angel luôn làm tôi háo hức thì giờ âm thanh này nghe sao mà ai oán đến lạ lùng.Ngó nghiêng nghĩ ngợi một hồi mới sực nhớ ra là đang có người chờ tôi trả lời điện thoại thì thình lình bật dậy chụp lấy, mà hình như là lực bật dậy vì giật mình hơi mạnh nên làm cái điện thoại bị bật ra mép giường , được đà tôi lao theo hướng trượt của cái điện thoại mà không hề để ý thấy rằng mình cũng đang lao đi với một tốc độ cũng khá dễ tự bơi ra khỏi giường.
3 giây sau…
Á !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Sự thật không khác là mấy so với dự đoán, tôi nguyên con đáp đất cái bịch như trái mít rụng. vừa xuýt xoa chỗ tay bị đau vừa bấm trả lời điện thoại. Giọng thê lương:
“Alo”
“Em sao thế, vừa ngã à?”
Tôi đứng hình vài giây “Sao anh biết” rồi làm vẻ mặt nghi ngờ thăm dò, “anh… đang đu cây theo dõi em à”
“cốc đầu giờ,  đoán là e vừa ngã trên giường xuống, vì giờ này e đã yên vị trên giường rồi, mà cái giọng đó a chỉ toàn nghe khi e bị vấp té hoặc va phải cái gì đó, anh đoán đúng ko”
Còn có thể đúng hơn nữa sao ? Tôi lắp bắp “uh thì…em vừa mới ngã…” ,  đang hình dung vẻ mặt đắc ý cười lớn của anh mỗi lần ăn hiếp được tôi thì bên kia đt có âm thanh trầm trầm vang lên.
“cẩn thận đi nhóc, em không định dự sinh nhật 18 tuổi của đời mình à?”
À, đúng rồi, mai là sinh nhật tôi, 13/2, mẫu thân à, người đã sinh con ra trong cái mùa đẹp thế này rồi, còn háo hức gì mà không ráng đợi thêm một ngày rồi hẳn đuổi con ra khỏi bụng chứ, cứ để năm nào cũng để bạn bè chúc tụng tặng quà cho đã rồi đến 14/2 chúng nó lờ con hết để đi chơi với gấu của tụi nó.
“sao im lặng vậy? ngã đau quá quên tiếng người rồi à?”
“anh là đồ đáng nguyền rủa mà” chiều nay làm em hụt hẫng, giờ lại tìm cách để làm em nghẹn chết sao?
“anh đùa, anh muốn hỏi thăm e thôi, vì chiều nay thấy mặt em kì kì, giờ lại biết e vừa ngã, chắc là mặt sẽ con kì hơn nữa, phải ko?”
Tôi chịu không nổi, tắt luôn đt. Leo lên giường nằm phịch xuống. Tiếng nhạc auto tune lại vang lên, tôi mặc cái điện thoại di động đang khóc lóc trên sàn nhà. Anh gọi đi, gọi thoải mái, em không quan tâm, đồ độc ác. Trùm mền lại, âm thanh của đt nhỏ đi, nhưng cứ không dứt. tôi bực mình lao xuống sau bao cuộc gọi nhớ của anh, không cần nhìn bấm ngay và nói như chữ đã được đánh máy sẳn trong đầu
“Anh đâu phải là cái gì của em, quan tâm em làm gì, em một mình ổn rồi, vậy nha!”
Tút tút tút!

Tôi tắt máy, cảm thấy có chút dằn vặt, nhưng kệ, ai bảo anh làm tôi ức chết, nhớ lại tình cảnh hồi chiều, tôi cay mắt, leo lên giường, vừa trùm mền lại lần nữa thì nước mắt đã kịp trào ra.”Em ghét anh! Em ghét anh! Em ghét anh!”… Tôi nấc một hồi, gằng giọng ko dám khóc to, được một lúc thì thiếp đi lúc nào không hay. Chi năng lượng cho ngày hôm nay nhiều rồi…
-----------
Mở mắt… hai mí mắt như đeo chì… nhắm mắt… lại mở mắt… gắng gượng nhướn được hai mí mắt lên thì cũng đã tốn cả kí kalo rồi. Thấy trong người có vẻ như đêm qua nhảy múa cả đêm trong giấc mơ nên giờ mức năng lượng bị bốc hơi đâu mất, tôi theo quán tính đưa tay lên trán sờ thử, cảm giác thật tuyệt vời, hình như mình bị sốt rồi. Chỉ một đêm xuống tinh thần đã gây nên cớ sự như thế này đây. Không thể đổ thừa là tại người ta khiến mình buồn nên mới thế này, đành ngậm ngùi sụt sịt an tự trấn an bản thân. Rằng là hôm qua chỉ là người ta chưa hiểu tình cảm của mình, rằng là mình đang bị sốt trong ngày sinh nhật, rằng là mai 14/2 nhưng vẫn độc thân vui tính, nhưng mà dù sao thì hôm nay vẫn còn sống, độc thân cũng có bệnh nặng hơn đâu mà lo. Vừa nghĩ đến đó, tôi ho sù sụ lên mấy tiếng. “Quả thật suy nghĩ tự trấn an có hiệu quả rất tốt” tôi tự lầm bầm và ho thêm vài đợt nữa “sau nhiệt độ nóng là đợt ho kéo dài, khéo thật” . Mẹ tôi gõ cửa đi vào ,tôi chưa kịp chào hỏi , mẹ tôi đã la toáng lên
-          Trời ơi con làm sao mà nằm trùm mền một đống vậy, con định ngủ đông dài từ sau mùa xuân à?
-          Mẹ à…!!
-          Mẹ con cái gì? Để mẹ xem!
Mẹ tôi vuốt nhẹ phần tóc mái đang lủ phủ trên trán tôi, vén sang một bên rồi đặt tay lên trán kiểu thử nhiệt độ cơ thê. “con bị sốt” mẹ tôi phán -  “và mẹ nghe thấy tiếng con ho”
“Con cũng có nghe thấy tiếng con ho nữa” tôi đáp, bà vỗ lên trán tôi bộp một phát.
-          Con bé này, bệnh mà cũng ăn thua với mẹ à?
-          Trước giờ mẹ con mình vẫn vậy mà?
-          Được, hôm nay mẹ sẽ đi chơi với bố con, con ở nhà tự chăm sóc nhé!
-          Mẹ!!!!! – tôi như muốn lệ hai hàng – đứa con gái của mẹ biết lỗi rồi mà, mẹ tha con. “không lẽ mẹ nỡ bỏ mặt đứa con gái đang ốm yếu này nằm một cục ở nhà để mẹ đi chơi vui vẻ cùng papa sao???”
 Thường thì mẹ con tôi vẫn đấu khẩu nhau như thế, nhưng tôi biết bà sẽ chẳng bao giờ bỏ tôi một mình cả. mẹ tôi cười, bảo nhớ đấy một câu chắc nụi, rồi ra khỏi phòng kem theo một tối hậu thư
“hôm nay con nằm ở nhà, không đi đâu hết, mẹ sẽ chăm sóc cho con”
Tôi vừa mở miệng ra “nhưng…”, chữ “mà” chữa kịp phụt ra khỏi miệng thì cửa phòng bật mở kèm với khuôn mặt của mẹ tôi ló vào cười nháy mắt, “mẹ biết, chúc con sinh nhật vui vẻ, con gái yêu!” rồi cửa phòng lại đóng sập lại. có mấy hạt bụi rung rinh cười sau cái đóng cửa dễ thương của mẹ tôi.
Bất mãn trùm mền kín đầu, trong lòng khóc thầm “sinh nhật vui vẻ, đúng là vui thật”.
Trùm mền được vài giây thì trong mền nhiệt độ cũng nóng lên, tôi lật đật tung mền ra khỏi mặt và cổ, đăm đăm nhìn trần nhà, nhớ lại những gì vừa xảy ra chiều hôm qua.

Tôi và anh Rin chơi chung với nhau cũng được nữa năm, quen biết nhau nhờ clb vẽ tranh manga và trở nên thân thiết với nhau qua một motip cực kỳ cũ kỹ : Tôi và anh về trễ sau giờ sinh hoạt  CLB- bạn tôi có việc về hết -  xe tôi hư – anh giúp tôi đẩy xe đến chổ tiệm sửa xe anh quen gần đấy – anh chở tôi về. Vụ này mẹ tôi biết, bạn tôi mấy ngày sau cũng biết. đợt đó tôi cũng đã phải rất khổ sở vì những trận sóng chọc ghẹo của lũ bạn trời đánh. Đến khi thích người ta thật, thì nhỏ bạn thân nhất của tôi biết, mẹ tôi biết, bạn của anh biết, cớ sao mỗi mình anh cứng đầu không chịu biết cho tôi nhờ. Lúc nào cũng lơ đãng. Ai bảo anh vẽ tranh cực đẹp, ai bảo anh luôn đối xử tốt với tất cả mọi người (kể cả con dở hơi như tôi), ai bảo anh luôn cười, vui tính và luôn pha trò cho mọi người, ai bảo anh thỉnh thoảng lại nhìn vào không trung một cách mơ hồ rồi bất giác nở một nụ cười chứ (đó là tôi nhìn trộm lúc anh chỉ một mình trong CLB) và ai bảo tôi để ý anh quá nhiều làm chi. Hôm qua chỉ vừa hỏi anh một câu, sự hụt hẫng đã ngập lên tới tận mũi, còn nói gì đến chuyện tỏ tình ngày Valentine.

Vừa thở dài một cái, mẹ tôi đẩy cửa vào với một khay cả cháo, thuốc và nước lọc trên tay. Là tôi suy nghĩ quá lâu hay mẹ tôi là super mom đây? Mẹ tôi đặt khay “dành cho con gái đang bệnh” xuống cái bàn gỗ hình tròn gần giường tôi, đến đỡ tôi dậy. Tự thấy mình may mắn vì có một người mẹ cực kỳ tâm lí và dễ thương hết sức dù đôi khi vẫn có hơi chút kỳ quái (giờ thì đã hiểu tính cách tôi giống ai trong nhà này). Mẹ bảo hôm nay là sinh nhật mà con gái bị bệnh thật là đáng thương, mẹ bảo tôi ăn xong uống thuốc rồi nằm nghỉ cho chóng khoẻ, tối nay mẹ sẽ nấu một buổi tối thật ngon để gia đinh mừng sinh nhật tôi. Quả thật có bao nhiêu anh chàng dễ thương tốt bụng nào đi nữa cũng không bằng mẹ được. tôi thình lình phun ra một câu
-          Sau này con không lấy chồng, ở với mẹ suốt đời luôn.
-          Không – mẹ tôi làm mặt tỉnh bơ – Tôi ko rảnh nuôi cô đến già, lo mà lấy chồng đi.
-          Nhưng con sẽ nghe lời mẹ, sẽ chăm sóc cho mẹ tuổi già mà??? – tôi năn nỉ
-          Chưa gì đã mong mẹ già, con gái ngoan nhỉ? – mẹ lườm tôi một cái.
-          Ơ! Con…
Mẹ tôi cười,xoa xoa đầu tôi, đưa thuốc và nước cho tôi sau khi tôi đã ăn hết cháo rồi bảo sau này lớn hơn nữa tôi sẽ hiểu. thật tình lâu lâu lại đứng đắn quá làm tôi ngờ ngợ, mẹ tôi là người lạ lùng nhất trên đời mà tôi từng gặp. nhưng tôi yêu mẹ nhất (và papa nữa).
Sau một hồi tâm sự đủ thứ chuyện từ trong nhà ra ngoài đường, mẹ để tôi nằm nghỉ rồi ra ngoài. Cố gắng ko nghĩ đến người đó… được 10 giây. Hình ảnh của anh Rin lại ngập trong não. Tôi tức khí gặm gặm cái mền một hồi thì thiếp đi vì mệt.
-----------
Lúc tỉnh dậy thì đã quá 12 giờ trưa, không ngờ mình ngủ nhiều vậy, nhưng hình như sức khoẻ có vẻ tiến triển tốt, tuy người vẫn còn hơi ấm, nhưng tôi đã có thể tự bước xuống giường và xuống nhà được.
Vừa xuống nhà, có tiếng chuông cửa,không có ai ở nhà, tôi cố gắng lê ra cổng, là đám bạn thân hữu trời đánh của tôi, tụi nó sao lại xuất hiện ở đây giờ này, chẳng phải là hẹn nhau tối nay sẽ đi chơi sao?
Tôi vừa mở cửa, cả đám đã ùa vào như một đàn vịt. đứa ôm chầm lấy tôi, đứa hò hét happy birthday chúc mừng tôi, dúi vào tôi con thỏ bông to đùng, tôi cảm động sắp rơi cả nước mắt cá sấu thường ngày hay giỡn với tụi nó, còn đang thắc mắc chưa biết đầu đuôi ra sao, con Thiên Thanh (tôi hay gọi nó là Thiên lôi) vừa kéo tôi vào nhà như nhà nó, vừa kể
-          Lúc sáng tao có gọi qua số bàn nhà mày vì số di động của m không liên lạc được thì mẹ mày nói mày đang bệnh, biết thêm là mày không được ra khỏi nhà và tối nay gia đình mày có buổi ăn tối ấm cúng cùng nhau nên tụi tao tranh thủ tan học ra là qua đây, tụi tao có xin nghỉ phép cho mày rồi. Cả bọn lại tưởng mày ăn sinh nhật lớn quá nên nghỉ học ở nhà mở đại tiệc cơ, không ngờ mày lại rơi vào tình cảnh đáng thương thế này. Mới nghỉ tết xong giờ lại muốn nghỉ  nữa à?
Có tiếng vài đứa trong nhóm cười thô bỉ, hùa theo chọc ghẹo tôi. Bình thường trước mấy câu công kích đó tôi sẽ sừng cồ lên đấu lại với nó. Đạp cho mỗi đứa một phát cho tâm phục khẩu phục. nhưng với tình trạng của tôi hôm nay thì tôi chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ để tụi nó chọc, rồi nở một nụ cười cảm kích khổ sở
-          Cảm ơn tụi mày nhiều nha.
Tụi nó tuy ngạc nhiên trước sự hiền lành đột xuất  của tôi nhưng cũng hiểu cho tôi, đứa ngồi giở bánh kẹo đồ ăn ra, nhỏ Thiên lôi hâm cháo cho tôi, nó qua nhà tôi suốt, nên thuộc nằm lòng đồ đạc trong nhà tôi như nhà nó, chuyện nó ngủ lại nhà tôi là chuyện bình thường ở  phường. xong đâu vào đấy tiết mục Happy Birthday được mở màn, các thủ tục của một buổi tiệc sinh nhật trôi qua. Chúng tôi ăn uống nói chuyện rôm rả một hồi thì tụi nó bắt đầu quậy phá, ơn trời là tụi nó không trét cả bánh kem lên người tôi. Đến hai giờ chiều thì tụi này bắt đầu dọn dẹp để về đi học thêm. Tiễn tụi giặc đó đi, còn lại mình tôi với sự cô đơn, cũng may là có thêm con thỏ bông làm bạn. tôi lại leo lên phòng nằm nghỉ tiếp. Nằm chán. Tôi quyết định ra khỏi nhà, dù gì tờ giấy kia cũng nói 6 giờ chiều mẹ tôi mới về. Nên tôi quyêt định diện một bộ cánh thật dễ thương rồi lòng vòng ra ngoài.
Một mình tôi lững thừng ra bờ kênh ngắm người đi tập thể dục buổi chiều, gió mát rượi. gần đến chổ tôi và anh Rin hay đứng thì thấy thấp thoáng bóng ai quen quen, mà tôi lại quên mang kính cận. bước lại gần thêm một tí, mức độ quen quen tăng dần, lại gần thêm tí nữa, dáng người  cao, mặc áo sơ mi kẻ caro xanh lá, đeo balo đỏ, đôi giày bata màu trắng, tôi đứng lại, là anh Rin. Đang đứng hình vài giây thì cái dáng quen quen đó quay  mặt qua phía tôi, ánh mắt chạm vào nhau. Tôi nghe thấy tiếng đùng một cái bên tai, tíc tắc, tôi quay lưng co giò bỏ chạy mà không hiểu tại sao mình làm thế. Tôi nghe tiếng anh gọi tên tôi, tiếng bước  chân anh chạy đuổi theo tôi, tôi cảm giác được bàn tay mình bị níu lại, rồi một bàn tay nữa xoay vai tôi lại, đối diện với anh. Quả là trong lúc sức khoẻ không tốt thì chạy không lại người có sức khoẻ tốt rồi. Tôi chưa kịp định hình, sống mũi lại dâng lên cay xè.
-          Anh xin lỗi!
-          Tại… tại sao? – tôi thấy trong mắt anh một sự đăm chiêu khó hiểu, lúng túng.
-          Tối hôm qua, sau khi nói chuyện với em, anh có một cảm giác rất khó hiểu…
Anh ngập ngừng một hồi, tôi thì vẫn đang bị thứ cảm xúc gì đó xâm lấn, hai chân loạng choạng.
-          Sau khi em tắt đt, anh thấy rất có gì đó không ổn, anh.. nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trong thời gian qua… anh… không ngủ được.
Trong khoảnh khắc tôi thoáng nghĩ, “không ngủ được thì đó là chuyện của anh, anh nói em làm gì?” và cuộc độc thoại của anh với một đứa hâm đơ tiếp tục xảy ra. Tôi không nghe được gì nhiều, hai bên tai ù ù…  tôi chỉ nghe được từng này “ … anh không… nhận ra… chiều hôm qua… đang khóc… im lặng làm… không phải là…tốt như những người khác… thật sự… Anh… thích em...”Tim tôi đập mạnh lên một hồi rồi tôi không nghe được gì nữa, xung quanh tĩnh lặng, tĩnh lặng lạ kỳ.

Chớp chớp!!! Cảm giác êm ái thật dễ chịu, là trần nhà có dán mấy ngôi sao dạ quang của tôi. Lại chớp chớp. Nghĩa là mình đang ở nhà. “khoẻ thật” và bất chợt nhận ra có gì đó không đúng ở đây, tôi bật dậy, nhìn thấy mẹ và ba, và anh Rin đang ngồi trong phòng nhìn tôi.
-          Sao con lại nằm ở nhà?
-          Chẳng lẽ lại để con nằm ngoài đường – bố tôi nghiêm giọng bảo, hoá ra cả nhà tôi ai cũng có kiểu nói móc họng nhau cả.
-          Là Rin cõng con về đây – mẹ tôi lên tiếng, giọng cười cười – Rin kể mẹ nghe rồi, đã dặn là con không được ra ngoài rồi, làm Rin phải tốn sức cõng con heo con này về.
“mẹ à sao mẹ lại gọi con là heo chứ trước mặt anh Rin chứ” tôi khóc thầm trong lòng – Con xin lỗi… sau này… con sẽ không như thế nữa. – Tôi ngước mặt nhìn anh – Em xin lỗi… vì đã làm phiền anh. – rồi lại cúi đầu.
Bố mẹ tôi đứng dậy, mẹ bảo sẽ mời Rin ở lại ăn cơm tối cùng cả nhà để cám ơn, và để hai đứa lại nói chuyện
-          Con trông chừng con bé giúp cô kẻo nó lại trèo cửa sổ ra ngoài đấy!
-          -MẸ!!!!!!!
Khi mẹ bố mẹ tôi ra ngoài thì anh cười cười, bảo mẹ con tôi dễ thương quá… rồi kéo ghế lại sát giường tôi. Tôi ngồi trên giường, co đầu gối lên, trùm mền kín mít chỉ chừa từ mũi lên trán. Không khí trong phòng thật kì lạ, khung cảnh một nam thanh khí chất sáng ngời sưởi ấm  cả căn phòng và một bên là một con thú tròn quay đang cuộn mình trong chăn. chúng tôi im lặng như thế, khoảng 15 phút, đầu tôi trống rỗng, đến lúc chịu không nỗi cái không khí kì quặc này,tôi bật ra một cụm từ
-          Hồi chiều… - à không, đó chỉ là một trạng từ.
-          Sao?
-          Em không… nghe được hết những gì… anh nói.
-          Anh không nói lại đâu.
-          Tại sao? – tôi ngẩng phắt đầu dậy, mắt nhìn anh chằm chằm.
-          Quân tử nhất ngôn.
-          Với em mà cũng phải thế sao? – tôi phản đối cực lực
-          Với em lại càng phải thế. – anh lại cười cười
-          Nhưng tại sao chứ? Anh thật quá đáng! – tôi kiên quyết phải nghe cho bằng được – Anh không  nói em sẽ hiểu lầm… sẽ sinh chuyện... – bla bla một hồi không nhận thấy anh đang tiến lại rất gần, rất gần tôi rồi. Khoan đã, như thế có phải là quá gần rồi không? Chỉ còn 5cm nữa.
CHỤT!
Âm thanh đó là… tôi đứng hình 3 giây. Mặt bắt đầu nóng dần lên, nhất là phần má bên phải.
-          Anh đã nói là sẽ không nói gì nữa mà. – anh ngồi trên ghế. Mắt lại cười tinh nghịch.
Tôi nghe có tiếng khúc khích ngoài cửa, đáng nghi lắm.
-          MẸ!!!!
Vừa la lên thì cánh cửa bị bật vào, mẹ và bố tôi như muốn nhào ra, mẹ quay lại phát vào tay bố như trách bố dựa quá đà làm cửa bị đẩy vào. Cả hai cười giả lả.
-          Bố mẹ chỉ muốn lên gọi hai đứa xuống ăn cơm thôi. Nãy giờ không nghe hai đứa nói gì đâu.
-          Đúng vậy, chúng ta chỉ vừa lên thôi – bố tôi hùa theo mẹ.
tôi chỉ còn biết đỏ mặt than trời.
5 phút sau, chúng tôi có mặt ở bàn ăn. Chỉ có ba người hò là trò chuyện hỏi han rôm rả, còn tôi tự coi mình là người vô hình, cúi đầu ăn một mạch.
“ Mà… đồ ăn hôm nay ngon thật. Và, ngày mai…
TÔI VÀ ANH SẼ BẮT ĐẦU HẸN HÒ.
HẾT

Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2015

Nghi ngờ bản thân.

Tôi nghi ngờ bản thân, một vài lần kể từ lúc có thể tự ra quyết định cho chính mình.
Gần đây nhất là ngày hôm qua, tôi đã tự hỏi liệu mình quyết định như thế (tôi đã quyết định nghỉ học đại học chuyên ngành thiết kế đồ họa cách đây 3 tháng) là đúng hay sai. Một khi tự hỏi điều đó tôi cho rằng đó chính là lúc tôi nghi ngờ bản thân mình.
 Cảm giác của tôi : Chênh vênh.
Tôi cho rằng có điều gì đó không đúng ở đây, tôi đã rẽ theo một hướng khác: ngôn ngữ. Tôi tự mình học tiếng Anh, Nhật, và Tây Ban Nha. Nhưng một cảm giác không an toàn về tài chính xuất hiện khi tôi sau ba năm rời khỏi gia đình, đã có lúc tự lập được, nhưng bây giờ lại không thể đảm bảo ổn định về tài chính để bản thân có thể an tâm học tập cái mình đang muốn hiện giờ mà không cần đến tiền chu cấp của ba mẹ. Tôi đã nghĩ liệu cố gắng hoc ngôn ngữ bây giờ có thể giúp tôi tồn tại được trong xã hội này không? Một xã hội cần đến bằng cấp và tiền lót chân.  Tôi nghĩ rằng tôi đã có thể làm tốt hơn thế nếu như trong khoảng thời gian qua tôi cần mẫn học tập ở trường, hoặc siêng năng vẽ vời hơn một tí. Có thể bây giờ tôi vẫn nghỉ học được nhưng sẽ tự lo được cho bản thân bằng cách làm những công việc có liên quan như thế, kiếm thêm thu nhập để tránh lãng phí thời gian. Tôi bắt đầu so sánh bản thân mình với một vài người bạn. Tôi xuống tinh thần. Nhưng ngay sau đó tôi nhận ra rằng tôi đang làm một việc  hết sức ngu xuẩn là so sánh bản thân mình với người bạn khác, những người mà với độ tuổi của tôi hiện giờ có thể đã ra trường, có một công việc ổn định lương và không phải lo lắng về sự tồn tại của họ. Sau suy nghĩ đó tôi lại tự hỏi tại sao tôi lại có thể ngu muội đến thế? Tôi có quyền thúc giục bản thân mình khi thấy nó đang tiến lên một cách chậm chạp, nhưng làm tổn thương nó bằng cách so sánh với những người khác là một điều đáng xấu hổ. Liệu họ có thực sự an tâm trên con đường mà họ đang đi như tôi nghĩ không? Tôi không đi cùng con đường với họ. Tôi đáng lẽ đã không nên làm như thế với chính mình mới phải.
Tôi chấp nhận có thể mình đã sai ở một vài thời điểm nào đó trong quá khứ. Nhưng bây giờ tôi tin vào con đường của mình đang đi. Tôi có thể đã phí phạm khoảng thời gian nào đó trong đời và không thể nào chắc chắn là mình sẽ không bao giờ phí phạm thời gian của cuộc đời mình trong tương lai. Nhưng tôi có thể cố gắng rút kinh nghiệm từ quá khứ và tránh để nó tái diễn lại một lần nữa. Tôi đã phải nhìn lại xa hơn cái mục đích học ngôn ngữ của tôi bây giờ, rõ ràng tôi đã không nghĩ chỉ dùng nó để kiếm sống, tôi đã từng nghĩ xa hơn thế cơ mà.

Tôi thích học, thích làm việc. Và học ngôn ngữ chính là cách giúp tôi học những thứ tôi muốn, làm việc bất kì nơi đâu tôi muốn trên thế giới này ( không, không ở những nơi đang có chiến tranh, ai có thể muốn nhưng tôi thì không). Tôi chấp nhận mình điên rồ, hãy để tôi điên đi. 

Thứ Tư, 11 tháng 3, 2015

Nhân Sinh Quan của một nữ nhân chưa lớn hẳn.

Nhân Sinh Quan của một nữ nhân chưa lớn hẳn.
Tôi – Một cô gái tuổi 21, được sinh ra trong sự không mong muốn lắm của mẹ và sự chưa sẳn sàng với tình yêu dành cho con gái của ba (nhưng dù sao thì họ cũng đã hoàn thành trách nhiệm nuôi dạy tôi khôn lớn và –có thể nói là -  yêu thương tôi mãi đến bây giờ). Nhưng tôi sẽ không bàn nhiều về vấn đề  “Cha Mẹ”, cái tôi muốn nói đến ở đây là nhân sinh quan của mình.
Khi 18 tuổi, là lúc tôi được ba mẹ chấp thuận quyền tự do trong suy nghĩ, lựa chọn và cách sống của mình, cho đến nay, tôi đã có tạm đúc kết được một số cái nhìn riêng như sau:
Về gia đình.
Tôi không nghĩ rằng con cái có nghĩ vụ và trách nhiệm chăm sóc cha mẹ lúc già yếu, tôi yêu thương ba mẹ của tôi, tự khắc tôi sẽ muốn chăm sóc và yêu thương họ dù họ chưa già yếu, đối với tôi, gia đình chỉ có tình thương chứ không có trách nhiệm và nghĩa vụ. Có thể tôi được sinh ra không phải là lúc ba mẹ mong muốn, có thể họ không nhận ra rằng việc họ chấp nhận sự tồn tại của tôi là bất đắc dĩ, họ yêu thương tôi là vì trách nhiệm, mẹ không nhẹ nhàng hay có những cử chỉ yêu thương âu yếm với tôi nhưng thâm tâm vẫn muốn chăm sóc, lo lắng cho tôi đó là vì bản năng của người mẹ, là bản năng của con người. Nhưng về phía tôi, tôi ý thức được việc yêu thương ba mẹ là từ bên trong mình, cả về lý trí lẫn tâm hồn chứ không vì xã hội hay vì bản năng.
Và vì thế, đối với anh em trong nhà cũng vậy.
Về xã hội
Tôi không quan niệm sống là phải cống hiến, phải giúp ích cho đời, phải xây nhà tình thương, phải góp phần làm đẹp và phát triển cho đất nước vân vân… Nhưng tôi không thích làm những việc phương hại đến người khác. Với những người tôi cảm thấy xứng đáng để nhận được sự giúp đỡ của mình thì tôi sẽ giúp. (đừng có bắt bẻ tôi rằng làm sao biết được ai là xứng đáng, ai thì không, mỗi người có một quan niệm riêng và trực giác riêng, vậy thôi !).
Tôi không ghét người làm những việc không đúng (cố tình phá hủy hạnh phúc của người khác, chiếm đoạt những thứ không phải là của mình, chỉ làm những việc mình muốn mà không nghĩ đến việc làm của mình sẽ gây hại đến tinh thần và vật chất của người khác…), tôi thấy họ đáng thương, họ không biết mình đang làm sai, hoặc họ biết sai mà vẫn làm vì quá yếu đuối không vượt qua được chính mình.
Về cá nhân
Tôi không thích so sánh bản thân mình với người khác, mặc dù trước đây tôi có làm như thế, nhưng bây giờ tôi thấy đó là một điều hết sức vớ vẫn. Tôi sinh ra không giống họ, lớn lên trong một môi trường không giống họ, chung sống với những con người không phải là những con người xung quanh họ và cách tôi làm cũng không giống họ,  tôi chỉ so sánh mình với bản thân mình của thời gian trước, nếu tôi không tiến bộ hơn mình trước đây, không khỏe hơn trước, vẽ không đẹp hơn trước, viết không hay hơn trước, biết không nhiều hơn trước, nghĩa là tôi có vấn đề và tôi phải chỉnh đốn lại.
Đối với tôi không có tốt và xấu, tôi thấy điều  đúng và điều tôi mình thích. Việc đúng nó cũng sẽ được nhìn theo thước đo của riêng tôi, nên đôi khi sẽ xảy ra mâu thuẫn với chính mình. Tôi sẽ làm việc mà tôi cho là đúng nhưng rõ ràng việc đó sẽ không phương hại đến người khác, và những việc tôi không làm chưa chắc sai, chỉ là tôi không muốn làm hoặc tôi thấy không cần thiết phải làm. Và thật lòng mà nói tôi chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc về bất cứ việc gì trước đây mình đã làm, chỉ có nguyên nhân và kết quả, không có hối tiếc, không hề.
Và tôi không quan tâm đến những điều người khác nói về, hay nghĩ về mình.
Bây giờ là từng này, sau này quan niệm của tôi vẫn như thế, tôi không hy vọng mình sẽ thay đổi nhân sinh quan. Nhưng tôi hy vọng rằng mình sẽ khôn ngoan hơn, và chỉ khi việc khôn ngoan hơn buộc tôi phải thay đổi nhân sinh quan của mình thì tôi sẽ chấp nhận.


Thứ Tư, 17 tháng 12, 2014

Chuyện Con Cáo thèm ăn Bánh Bèo và cột mốc 8h sáng vào một ngày nắng đẹp hiếm hoi ở Hội An

Lời mở đầu:
[Tôi là một con cáo….
Và đó là một buổi sáng đã được lên kế hoạch.
Mở cửa… Nắng chói chang rọi vào người.
Tôi đóng cửa. Mở cửa ra lại lần nữa như để chắc chắn rằng mình đang không nằm mơ, rằng hôm nay là một ngày nắng đẹp ở Hội An. Cả tuần mưa dầm dề rồi còn gì. 
             Nắng thật! Tôi nhảy cẫng lên, hú hét, lao vào trong nói với ba đứa cùng phòng còn đang trùm chăn ngái ngủ “Mấy đứa! Nay trời nắng rồi nè!” thì con bạn có cơ thể tí hon lật chăn ra, buông một câu rủa rồi thở hắt ra một cái, lại trùm chăn tiếp. Chắc nó hậm hực vì cả tuần không ra ngoài vẽ được do mưa dầm, đến ngày đi chụp hình lấy tư liệu trong bảo tàng thì nắng đẹp thế. Thôi kệ chứ, có nắng là vui rồi. :):)  ]
            Theo kế hoạch mà giảng viên phụ trách môn lần đi thực tế ở Hội An đưa ra, thì sáng hôm đó, 8h sáng mọi sinh viên phải có mặt đầy đủ và lên xe đi Bảo tàng Chăm ở Đà Nẵng để lấy tư liệu làm bài hoa văn, họa tiết vốn cổ.
            Và sáng sớm hôm đó thì tôi lại thèm bánh bèo như điên… Bánh bèo ở đây người ta đúc sẳn trong từng chén, cho nhân và ram giòn lên trên, người ăn tự chan nước mắm lên tùy thích rồi ăn luôn trong chén. Mới ăn ngày đầu đặt chân lên đây, giờ lại thèm kinh khủng, tự đêm qua định bụng là sáng nay sẽ chạy đi tìm quán bánh bèo vì hôm trước thấy người ta đẩy xe, gánh gánh đi ngoài đường chứ không có hàng quán gì, mà đi tìm để gặp được gánh bánh bèo hay xe đẩy thì chỉ số may mắn, tôi đoán, là thấp lè tè.
            Sau khi làm xong vệ sinh cá nhân, chải chuốt (nghĩa là lấy tay cào cào cho mớ tóc vào nếp với nhau), phục trang đàng hoàng, balo đựng đủ sách, điện thoại để chụp hình, một số phụ kiện cần thiết là 7h30, giờ chỉ cần giải quyết một mục tiêu cuối cùng, là : Tìm ra quán bánh bèo, ăn xong và chạy về khách sạn đúng 8h.
            Đêm qua, anh lễ tân ở khách sạn đã chỉ đường cho tôi đi tìm cái nơi có bán bánh bèo, và chỉ khi đạp xe đươc một lúc rồi, chạy loạn xạ đường sá cả lên thì tôi biết là mình đã đi sai, lộn, lẫn  hoặc lạc rồi.
7h40, tôi tìm thấy một cái chợ mà không rõ là nó cách khách sạn của mình bao xa, tấp vào mua một chai nước, hỏi chủ quán và được chủ ấy chỉ đường tới tiệm bánh bèo gần nhất, chủ quán bảo rằng cứ đi thẳng hướng này (theo hướng chỉ tay của chú) là có một quán. Cảm ơn, nhận tiền thối xong tôi lại đạp xe như bay theo hướng dẫn.
            Đi thẳng, đi thẳng, đi thẳng…và  két!!!! Tôi thắng gấp, hơi lố một tí, nhưng quán bánh bèo đây rồi, chỉ là một quán kiểu gia đình nhỏ xíu, không bảng hiệu, chỉ có một lô chén tí hon và cái nồi nhân đang bốc khói với mùi hương quen quen giúp tôi nhận ra. Lật đật xuống xe, hỏi giá (giảng viên hướng dẫn bảo đi ăn cái gì cũng phải hỏi giá trước J), 5K bốn chén, 10k 8 chén, rẻ cực. Tôi chọn 10, rồi ngồi xuống ghế nhịp chân liên tục, ngó đồng hồ, 7h43, chờ người ta làm xong là 7h45, ăn trong vòng 5’, 7h50 sẽ đạp xe về nhà, đó là vì tôi đã mất 13’ để đi lòng vòng và đến được đây, trừ 3’ đi lòng vòng, 7’ về được khách sạn và 3’ trừ hao cho những chuyện đột xuất xảy ra, thì khoảng này là ổn (tôi có quên nói với mọi người rằng tôi là kiểu người ưa sắp xếp thời gian chi li như vậy chưa nhỉ? ^^).
           Đúng 7h45’, người ta bê cái mâm đầy những chén bánh bèo bốc mùi nhân nóng nghi ngút lên, (đã bảo là tôi rất thích canh giờ, và có kinh nghiệm canh rất đúng mà J) giờ mới tới phần gay cấn nè, 8 chén bánh bèo trong vòng 5’, cũng không tệ, chỉ cần không nóng như mấy món bún phở là tôi có thể ăn ào ào được, uhmm… nhớ tới lũ bạn cùng phòng, tôi gọi cô chủ quán làm một phần y chang để đem về, 5’ trong lúc tôi ăn đủ để cho cô làm một phần đem về rồi… :D :D. Tua qua khoảng 5’ tôi ngồi ăn nhé, lúc này cắm mặt ăn cho nhanh nên xí lắm ^^.
           Xong! Trả tiền và lấy phần bánh mang về, đúng 7h50, tôi phóc lên xe đạp, phóng về khách sạn, rẻ trái, rẻ phải, đi thẳng, hình như là đường này, rẻ vào, đúng rồi, đạp thục mạng. Về đến khách sạn, đúng 7h57’, thấy chưa, tuyệt đấy chứ hả? tôi đem cất xe đạp vào trong nhà xe, chạy ra và nhốn nháo cùng lũ bạn. Mục tiêu sáng nay hoàn thành một cách xuất sắc rồi đấy. I love my life.
           Buổi đi chụp hình sáng đó rất thú vị, chúng tôi được ăn bún cá ở Đà Nẵng sau khi lấy tư liệu xong,  thăm quan làng đá, và về khách sạn. Không hiểu sao buổi chiều hôm đó ra đường, đi đâu tôi cũng thấy xe bán bánh bèo và gánh bán bánh bèo, tại sao? Tại sao vậy???
           Lúc sáng  tôi và thầy hướng dẫn trò chuyện với nhau, bão đã tan rồi, những ngày sau chắc nắng sẽ rất đẹp và tụi sinh viên chúng em có thể ra ngoài vẽ phong cảnh được rồi, thật hào hứng.
        .
        .
        .
        MƯA lại lất phất, lãng mạn, BỐN, NĂM ngày sau đó và chúng tôi không ra ngoài vẽ được.
Tuyệt làm sao!!!




Thứ Hai, 8 tháng 12, 2014

Mùa mưa gió bão bùng…

Chuyến đi thực tế ở phố cổ Hội An, Quảng Nam của bầu đoàn thê tử sinh viên trường Mỹ Thuật chúng tôi kéo dài 15 ngày, mưa dầm dề gần hết một tuần. Nghĩa là một nửa thời gian thực tế, chúng tôi cuộn mình trong chăn ở khách sạn, hết đọc sách, xem phim, ngủ ngày, húp mì gói sột soạt lại ngồi ngó bầu trời xám xịt mà cảm thán rằng “Trời cứ mưa quài luôn á à ~~~”. Thời gian này ở cái vị trí giữa đòn gánh hai đầu đất nước, là mùa mưa bão, cơn bão này chưa kịp tan lại nghe radio, truyền hình hát hò bài ca tránh, phòng, đối đầu với chả đón cơn bão mới (nói chứ bão tới thì làm sao mà tránh với đối đầu). May mắn thay, Hội An chỉ bị ảnh hưởng nhẹ, nên đi ngoài đường mưa lất phất có thể không cần che ô hay mặc áo mưa, nhưng thỉnh thoảng bất chợt có thể bạn sẽ bị rơi vào tình huống mưa tạt vô mặt cái rào, ướt nhẹp, vừa tìm được chổ trú thì hết nước, mưa lại tiếp tục lất phất, bay bay lãng mạn mặc bạn chèm nhẹp run như cầy sấy, lếch thếch đáng thương. Đem giấy đi vẽ ngoài trời mấy bữa nay, có khi không cẩn thận lại đem về được mớ bánh tráng nhúng nước cũng nên. J
Về phần của tôi, chắc tại bàn chân có hai, ba cái mụt ruồi, nên không ở yên trong phòng được, cứ ngồi ôm sách một hồi là uể oải, mệt mỏi, phải xách ba lô, mang giày ra chạy xộc xộc ngoài đường mới thấy thoải mái, và cái thời tiết kể trên cũng “ủng hộ” tôi lắm lắm, đạp xe ngoài đường một tí mà lòng cứ nơm nớp, hồi hộp vì lo rằng mưa sẽ ào ào xuống đầu, vậy nên tôi đã đề phòng bằng cách vác theo một cái ô. Khoan thắc mắc, tôi thấy trẻ con ở đây vừa đạp xe vừa che ô rồi, thấy cũng ổn, gió cũng không lớn nên đạp xe tàn tàn cũng không mấy nguy hiểm đâu, mà lỡ có chuyện gì xảy ra, là biết liền hà (cái này có được gọi là vụng chèo khéo chống không nhỉ?). :3
Về phòng có một nỗi ám ảnh, là “thời tiết” trong phòng cũng không khá hơn bên ngoài là mấy, ở chung phòng tính luôn cả tôi có bốn mạng con nữ, nhưng có một đứa rất trai tính và da cũng rất trâu, chuyên bật máy lạnh chạy ở cái nhiệt độ mà người ta ưa thích khi còn ở Sài Gòn. Vậy nên hai bàn tay của tôi cứ tê cóng hết cả, gõ phím lạch cạch thế này cũng hơi líu quíu, nên tôi sẽ ngừng lại, mà đi húp mì gói đây ~~~…


Tôi đã quay trở lại đây! Sau khi đàn áp tinh thần cô nữ trai tính kia tắt máy lạnh, tôi hân hoan copy cái đoạn văn lê thê ảm đạm trên lên ô trạng thái của Facebook thông báo tình hình nơi này cho nhân dân rõ, thế nhưng với tình trạng đầy ống mà cái hình con khủng long nổi lên với dòng chữ “Unable to connect to the internet” nhờ vào sự nhiệt tình hứng wifi của gần 80 mạng con người ở đây, và 3G thì lê lết như thế có lẽ còn lâu lắm status này mới được treo… hoho